Hoắc Miên ngại ngùng đưa cái móng heo bị quấn băng gạc kín mít lên che mặt...
Tần Sở cười khẽ, cởi hết quần áo cô ra, cẩn thận đặt cô vào trong bồn tắm chứa đầy nước nóng.
Anh lấy bông tắm đã vò sữa tắm, bôi từng chút một lên người cô…
Động tác này không hề có chút dục vọng nào, hoàn toàn chỉ có tình yêu thương của một người chồng dành cho vợ mình.
Tần Sở có thể rất kiên nhẫn tắm rửa cho Hoắc Miên, giống hệt như chăm sóc cho một đứa bé.
Nhưng trong lòng Hoắc Miên lại sinh ra chút thay đổi kỳ lạ…
Lúc ngón tay Tần Sở lướt qua da cô, cô chỉ cảm thấy ở nơi nào đó sâu thẳm trong lòng mình như có rất nhiều côn trùng nhỏ đang nhảy loạn lên.
Càng nghĩ, cô càng thấy xấu hổ.
"Vợ, em đang nghĩ gì vậy?" Tần Sở vừa chà sạch cơ thể trắng nõn của cô, vừa bình tĩnh hỏi.
"Không có gì." Có chết Hoắc Miên cũng không chịu thừa nhận.
"Vậy sao em lại xấu hổ?"
"Có lẽ là do nóng quá thôi… Em thấy bí quá…" Hoắc Miên kiếm cớ.