Hoắc Miên cũng phản ứng rất nhanh, sau khi bị bỏng, cô lập tức bật dậy lên, chạy thẳng đến phòng rửa tay ở phía trong. Sau đó dùng nước lạnh xả phần bị bỏng một lúc lâu… Cũng may là không quá nghiêm trọng, chỉ hơi đỏ lên mà thôi.
Đợi đến khi những người khác phản ứng lại thì Hoắc Miên đã quay lại chỗ của mình rồi.
"Hả… Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì?" Hoắc Miên phát hiện ra ba người còn lại đều nhìn cô với ánh mắt là lạ.
"Để anh xem nào." Tần đại nhân lại cực kì đau lòng, cẩn thận từng li từng tí kéo tay Hoắc Miên, cẩn thận xem thử.
Thấy không có vấn đề gì lớn anh mới yên tâm…
"Xin lỗi, em xin lỗi chị ạ…"
Người bưng đồ ăn chỉ là một cậu nhóc mười tám mười chín tuổi, nhìn khá lôi thôi… Nhưng ánh mắt lại rất chân thành.
"Không sao đâu, em cũng không cố ý mà…" Hoắc Miên cười khẽ.
"Anh đi mua thuốc bỏng, em cứ ăn trước đi." Tần Sở nói xong, những người khác chưa kịp lên tiếng thì anh đã đứng dậy rời đi.