"Không cần, tôi thấy ở đây cũng rất ổn." Nói xong, Tô Ngự bước nhanh qua rồi tìm một chiếc bàn gỗ nhỏ để ngồi xuống.
Đường Xuyên và Ngụy Liêu cũng đi qua theo…
Tần Sở quay đầu sang, thấy Tô Ngự thì gật đầu chào xã giao.
Tô Ngự cũng không đến mức không lễ phép, cũng gật đầu đáp lại Tần Sở...
Hoắc Miên đang cười đùa, thấy Tô Ngự cô lập tức ngừng cười, xoay người, ngoan ngoãn ngồi sát bên Tần Sở.
Thật ra cô cũng không có quá nhiều cảm giác với Tô Ngự, nhưng mà… Ánh mắt mà Tô Ngự nhìn cô, đó là loại ánh mắt mà tất cả mọi người trên thế giới này đều thấy ghét… Dù cô khóc, cô cười, cô quậy, cô nháo… Thì Tô Ngự cũng đều rất thích nhìn cô, hơn nữa lại còn nhìn với ánh mắt nồng nàn tình cảm…
Ánh mắt này khiến Hoắc Miên cảm thấy rất áp lực.
Cho nên hầu như lần nào thấy Tô Ngự, cô cũng vô thức tránh đi.
Ngụy Liêu thì lại rất chủ động, anh ta đi đến, cười nói: "Hoắc Miên, ngày mai Tưởng Tiểu Vi đính hôn à?"
"Ừ."
"Được rồi."