Hoắc Miên nghe thấy anh ta nói vậy thì chỉ mỉm cười…
"Sao anh lại vu oan cho người tốt như vậy? Tôi cũng đâu có giúp cậu ta… mà đang gián tiếp giúp anh đấy chứ… Dù sao thì anh cũng là người ngầm đồng ý cho cậu ta lên chức Phó Tổng giám đốc này mà."
"À? Anh ngầm đồng ý từ bao giờ?" Hoắc Tư Khiêm tiếp tục cười thâm thúy.
"Anh cho rằng tôi không biết chắc? Trừ vợ con của ông già kia ra, còn lại những người trong ban giám đốc đều là người của anh hết rồi. Tôi không nghĩ là mười người đã bầu phiếu tán thành kia đồng ý một cách thật lòng, điều này chỉ chứng tỏ rằng anh đã để yên cho chuyện này phát triển thành như vậy, bản thân anh đã ngầm đồng ý cho Tư Dật lên làm Phó Tổng giám đốc, sao bây giờ lại trách tôi? Tôi chỉ đẩy thuyền theo nước mà thôi…"
"Ái chà chà… Cũng ghê gớm đấy, cô nhóc này thông minh quá… Bảo sao em lại nói cuối cùng, xem ra là muốn quan sát thái độ của mọi người, nếu như người của anh không đồng ý thì sao? Em sẽ tỏ thái độ gì?"