"Nếu không còn trẻ nữa thì cũng phải có bạn trai rồi nhỉ?"
"Tôi có bạn trai hay không, có liên quan gì đến bà chủ sao?" Giang Lâm Nguyệt khiêu khích hỏi ngược lại.
Hoắc Miên cười nhạt: "Đương nhiên là không có liên quan gì đến tôi rồi. Nhưng nếu cô có ý đồ với Tần Sở thì tôi không thể mặc kệ cô được. Cô biết không, đoạt thứ không thuộc về mình là một hành động rất không sáng suốt."
"Ha ha… Nếu không thử thì làm sao biết không phải là của tôi?" Giang Lâm Nguyệt có vẻ không phục.
"Muốn làm kẻ thứ ba thì cũng cần phải có bản lĩnh, ít nhất là phải làm cho đàn ông coi trọng mới được. Nếu đàn ông không thèm nhìn cô thì cô không phải là kẻ thứ ba, mà cô là đồ không biết xấu hổ, chính là cái loại đã chủ động hiến thân rồi mà người ta còn không cần ấy." Hoắc Miên cảm thấy không cần phải nói năng khách sáo với Giang Lâm Nguyệt nữa.
Chỉ với việc ngày hôm đó cô ta lén nghe điện thoại của Tần Sở, thì cô nên cho cô ta vài cái tát mới phải.