"Có chuyện gì vậy?" Hoắc Miên thấp giọng hỏi.
"Ngụy Liêu là ai?"
Hoắc Miên: "…"
"Cái biểu cảm này của cậu là ý gì thế?" Tưởng Tiểu Vi tò mò nhìn Hoắc Miên.
"Cậu say rượu thật là đáng sợ, lại còn mất trí nhớ luôn nữa." Hoắc Miên nhìn chằm chằm Tưởng Tiểu Vi, nói rõ từng chữ.
"Ơ… tớ quên khúc gì quan trọng à?"
Đúng là hôm đó Tưởng Tiểu Vi uống rất nhiều rượu, cho dù cô đã uống thuốc giải rượu rồi thì vẫn chết người mà.
Đừng thấy lúc ở Mị Hồ cô ấy tỉnh táo mà lầm, sự thật là khi về tới nhà, cô leo lên giường nằm ngủ, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Giữa trưa hôm sau thức dậy, cô còn thấy trần nhà đang quay vòng vòng.
Suốt ngày hôm đó cô không ăn gì. Bởi vì cả người đều là mùi rượu, cô phải đóng chặt cửa phòng giả vờ bệnh, chỉ sợ cha mẹ mà biết cái bộ dạng này của cô thì sẽ điên lên mất.
Cha mẹ cô đều là giáo sư nổi tiếng, con nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.