"Em không biết nữa, đột nhiên nổi cơn đa sầu đa cảm như vậy đấy." Hoắc Miên nhỏ giọng lầm bầm.
Vợ của anh luôn rất lý trí, ít khi hỏi loại vấn đề ngây thơ như kiếp trước kiếp này giống các cô gái khác.
Có điều, anh vẫn bằng lòng phối hợp trả lời: "Dù có uống bao nhiêu bát canh đi nữa thì anh đều sẽ không quên em."
Hoắc Miên ôm chặt eo của Tần Sở hơn.
Cô bỗng nhiên rất sợ phải chia lìa với Tần Sở.
Chỉ mong những tháng ngày yên ổn thế này tiếp tục trôi qua.
Có thể có cãi nhau, có thể có hiểu lầm, chiến tranh lạnh, nhưng đừng có chia lìa.
Tuy mấy năm Tần Sở đi nước ngoài, cô luôn tỏ ra không sao cả, đã từ bỏ đoạn tình cảm thuở thiếu thời rồi. Nhưng chỉ có bản thân cô biết, cô chưa từng buông bỏ được.
Kể cả mấy năm qua lại với Ninh Trí Viễn cũng vậy.
Bởi vì lòng cô quá yên ả rồi, cho nên cô không để ý gì nhiều.
Đồng ý kết hôn với Ninh Trí Viễn, cũng là vì cô biết mình và Tần Sở đã không còn hy vọng.