"Mẹ yên tâm, đây không phải là tiền của nhà họ Tần, đây là tiền lương con tự kiếm được. Hiện giờ, con không thiếu ăn thiếu uống, có số tiền này cũng không làm được gì. Có đôi khi, cửa hàng của mẹ làm ăn không tốt, mẹ tiếc không dám ăn cái gì. Bọn con đều lớn cả rồi, mẹ đừng nên khắt khe với bản thân mình nữa, tới lúc mẹ được hưởng phúc rồi."
Dù Dương Mỹ Dung có nói cái gì thì Hoắc Miên vẫn cứ nhét phong bì vào trong túi tạp dề của bà.
Bên trong phong bì có hai mươi nghìn tệ.
Hoắc Miên không dám cho mẹ nhiều tiền, bởi vì có cho nhiều tiền mặt thì bà cũng sẽ không tiêu, mà để tiền ở nhà lại không được an toàn.
"Được rồi, vậy mẹ giữ tiền thay con, sau này con muốn dùng thì mẹ lại đưa cho con."
"Không cần, mẹ cứ coi đây là phí sinh hoạt đi. Mẹ… nếu mẹ muốn về quê thì hôm nào đó con xin nghỉ làm để về quê cùng mẹ." Hoắc Miên mơ hồ nhớ đã nhiều năm rồi mẹ không về quê.