"Anh muốn Wechat của tôi sao? Được, hoàn toàn không thành vấn đề." Tưởng Tiểu Vi cười khẽ, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
Cuối cùng Ngụy Liêu cũng có chút thoải mái, xem ra đêm nay anh ta không hề phí công vô ích rồi.
"Có điều, anh phải uống hai ly rượu trước đã." Tưởng Tiểu Vi nói hết lời.
Ngụy Liêu lập tức vọt vào toilet nôn thốc nôn tháo.
Bây giờ, chỉ cần nghe tới chữ "rượu", anh ta liền sụp đổ.
Xung quanh vang lên tiếng cười to.
Tưởng Tiểu Vi kéo Hoắc Miên: "Đi thôi, về nhà ngủ."
Hoắc Miên yên lặng đi theo sau Tưởng Tiểu Vi.
"Chờ đã!" Tô Ngự đuổi theo.
"Có chuyện gì?" Hoắc Miên quay đầu lại.
"Em cứ đi như vậy à? Không nói tạm biệt với tôi sao?" Tô Ngự làm ra vẻ hỏi.
"Tạm biệt." Nói xong, Hoắc Miên tiếp tục đi theo sau Tưởng Tiểu Vi.
Tô Ngự nhìn theo Hoắc Miên bằng ánh mắt tủi thân, muốn bao nhiêu tủi hờn thì có bấy nhiêu tủi hờn.