"Nếu là xem mắt thất bại thì tớ nên ăn mừng như những lần trước…"
"Vậy là lần này xem mắt thành công?" Hoắc Miên ngạc nhiên nhìn Tưởng Tiểu Vi.
"Cũng không tính là thành công, chẳng qua là cha mẹ tớ rất thích người đó, nhưng tớ luôn cảm thấy trong lòng khó chịu." Nói xong, Tưởng Tiểu Vi rót hai ly rượu, đưa một ly cho Hoắc Miên, còn một ly để mình uống.
"Khụ khụ… hôm nào tớ lén uống cùng cậu, bây giờ chồng tớ đang ở dưới lầu chờ tớ, nếu anh ấy phát hiện tớ uống rượu thì anh ấy sẽ giết chết tớ mất." Hoắc Miên thật lòng không dám trộm uống rượu nữa rồi, bởi vì lần trước uống rượu, rồi vào đồn cảnh sát, mà cô bị anh thẩm vấn sống không bằng chết.
Tần đại nhân mà giận lên thì rất đáng sợ, cưng chiều thì cưng chiều, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bao dung thói xấu của cô.
"Được rồi, vậy tớ tự uống…" Tưởng Tiểu Vi tự mình rót một ly, sau đó tu một hơi hết sạch, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, uống rượu mà giống như uống nước lạnh vậy.