"Tất nhiên là không phải rồi… Mọi chuyện đều là do Hà Mạn giở trò mờ ám."
"Hà Mạn?" Nếu Ngô Hiểu Tuyết không chủ động nhắc đến thì Hoắc Miên đã quên luôn sự tồn tại của người này rồi.
"Con đàn bà độc ác ấy không thể chịu nổi việc tôi có cuộc sống tốt. Có lẽ cô ta nghĩ Ninh Trí Viễn chia tay cô ta vì tôi. Nhưng cô ta cũng thật ngu xuẩn! Tôi có thể cá chắc rằng dù không có tôi, Ninh Trí Viễn cũng sẽ không đến với cô ta. Bản thân cô ta cũng chỉ là một cái giày rách không ai thèm mà thôi."
"Hiểu Tuyết, cô vẫn chưa qua thời gian ở cữ, đừng kích động, có gì thì cứ nói từ từ."
"Tôi đã thuê người đi điều tra, trước kia tôi đã nghi ngờ sẵn rồi nên bèn tìm lại video ghi hình. Có lẽ cô cũng biết gã tài xế tông vào tôi rồi bỏ trốn đấy."
"Tôi cũng biết?" Hoắc Miên càng ngạc nhiên hơn.
Ngô Hiểu Tuyết gật đầu: "Nhớ người sản phụ đã nói dối để tống tiền cô không?"
"Ừ…"