Không ngờ lại có một ngày, Hoắc Chính Hải lấy tư cách là một người cha để nói đỡ cho Hoắc Miên…
Nhưng Hoắc Miên vẫn không vui…
Vì cô biết, trước giờ Hoắc Chính Hải chưa bao giờ để mình chịu lỗ. Ông ta giúp cô như vậy chắc chắn là có mưu đồ gì đó.
Quả nhiên buổi trưa, mẹ cô gọi điện đến, bảo cô về ăn cơm.
Hoắc Miên xem đồng hồ, nếu lái xe nhanh thì hai tiếng nghỉ trưa cũng đủ để cô về nhà.
Vì vậy, cô bèn lái xe về khu nhà cũ. Mẹ đã chuẩn bị xong cả một mâm cơm tươm tất. Hoắc Chính Hải cũng đã đến, lần này chỉ có mình ông ta.
Thật ra Dương Mỹ Dung cũng không có thiện cảm gì với Hoắc Chính Hải. Nhưng vì hôm nay ông ta đã nói đỡ cho con gái mình, nên bà mới phá lệ xởi lởi với ông ta.
"Tiểu Miên về rồi." Hoắc Chính Hải đứng dậy, vừa cười vừa nói.
Hoắc Miên gật đầu…
"Nào, mau ăn đi, kẻo đồ ăn nguội hết mất." Dương Mỹ Dung xới cơm cho Hoắc Miên.