"Mẹ… Vốn dĩ con tưởng mẹ chỉ tức giận vì con đã giấu mẹ chuyện này. Nhưng dù sao Hoắc Miên cũng đã là người nhà mình rồi, vậy mà mẹ vẫn có thể cấu kết với người ngoài... Mẹ không để ý danh tiếng của con thì không nói làm gì, nhưng mẹ còn chẳng thèm để ý đến cả danh dự của công ty nữa. Chiêu này của mẹ độc ác thật đấy."
"Mẹ đâu muốn làm tổn hại danh dự công ty. Nếu con nghĩ cho công ty thì đừng có lấy Hoắc Miên. Đừng ở đây dạy đời mẹ! Mặc dù mẹ không biết gì về cách quản lý công ty, nhưng ít ra vẫn hiểu lý lẽ." Bà Tần không chịu nổi việc con trai mình cứ khăng khăng bảo vệ Hoắc Miên, nên cũng rất tức giận. Con trai nói câu nào, bà ta lập tức phản bác lại câu đó.
"Được thôi, mẹ đã nói thế thì con cũng chẳng có gì để nói nữa rồi… Chừng nào mẹ vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận lại thì chúng con sẽ không về cái nhà này nữa." Dứt lời, Tần Sở xoay người bỏ đi.
"Này… Con đứng lại đó cho mẹ." Nhưng dù bà Tần có gọi to chừng nào thì Tần Sở cũng không chịu dừng bước.