Hoắc Miên quay đầu lại, thấy cô y tá mà cô đã cứu ra từ tay tên cặn bã họ Tề.
"Là cô à?" Hoắc Miên cười khẽ.
"Y tá trưởng, lần trước cô cứu tôi, tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn cô, đây là trứng gà cha tôi mang lên từ quê, là trứng của gà nhà tôi nuôi, rất bổ dưỡng, mong cô đừng chê."
Cô y tá nâng giỏ trúc bằng hai tay, giống như đang dâng thành ý của bản thân lên vậy.
"Không cần khách sáo vậy đâu." Thật ra Hoắc Miên cứu người không phải để được cảm ơn, nên cũng không cần quà cáp gì.
"Thời đại nào rồi mà còn tặng trứng gà làm quà? Y tá trưởng là người lái xe Audi R8, cô ấy sẽ quan tâm đếm mấy quả trứng gà của cô chắc? Đúng là…"
Vài cô y tá khoa chỉnh hình cười nhạo.
Còn cô y tá đang giơ giỏ trúc kia mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Tặng trứng gà đúng là hơi xấu hổ, nhưng cô ấy thật sự không có gì để tặng cả.