"Tôi?" Trong lòng Hoắc Miên trầm xuống, không biết Hoắc Tư Khiêm muốn giở trò quỷ gì.
"Có cho hay không?"
"Anh còn chưa nói là cái gì thì làm sao tôi cho được?"
"À… rất đơn giản, một sợi tóc mà thôi..." Hoắc Tư Khiêm giơ tay gảy mái tóc dài của Hoắc Miên, lại bị cô không khách sáo kéo ra.
"Anh muốn tóc tôi làm gì? Hàng đầu thuật* à? Cho tôi sao?" Hoắc Miên sầm mặt nhìn Hoắc Tư Khiêm.
* Hàng đầu thuật (Tame Head) là một loại vu thuật lưu truyền trong khu vực Đông Nam Á.
"Ha ha... sức tưởng tượng của em thật phong phú, em không đi viết tiểu thuyết thì thật đúng là đáng tiếc..." Hoắc Tư Khiêm cười không dứt.
Lâu rồi anh ta chưa cười sang sảng như thế.
"Vậy anh lấy tóc của tôi để làm cái gì?" Hoắc Miên luôn cảm thấy không duyên không cớ muốn tóc người ta là rất biến thái.
Có lẽ là do cô đọc nhiều truyện kinh dị, cho nên cô cảm thấy không thể tùy tiện cho tóc được.