Hoắc Miên quay đầu lại, thấy Tần Sở đã mở mắt ra rồi.
"Anh quá mệt rồi, ngủ thêm một lát đi, em ra ngoài giúp anh xử lý những chuyện khác."
"Em đừng đi, lại đây ngồi." Tần Sở nhẹ nhàng kéo Hoắc Miên lại.
Hoắc Miên bị Tần Sở kéo ngã ngồi trên ghế sofa.
Tần Sở giơ tay lên ôm vai Hoắc Miên.
"Thật ra anh đã sớm đoán được đám nghệ sĩ sẽ bỏ bom công ty ngay lúc quan trọng, chỉ là anh không đoán được rằng anh sẽ bị người ta chặn tất cả liên lạc, không thể nào liên hệ được với những người quen biết, càng không đoán được rằng thằng ngốc Tiểu Dương sẽ tìm em trong giờ phút mấu chốt. Em chưa từng xử lý chuyện của công ty, lần này thật sự làm khó em rồi."
"Chuyện nhà mình mà, không làm khó gì cả." Hoắc Miên mỉm cười.
"Nghe nói dạo này em đang điều trị cho Nghê Dương… cậu ta chịu ký hợp đồng là vì nể mặt em. Anh phải cảm ơn em thế nào mới được đây, vợ?" Tần Sở yêu thương nhìn Hoắc Miên.