"Lát nữa gặp nhé, chị Hoắc Miên."
Nói xong, không đợi Hoắc Miên mở miệng, Nghê Dương đã nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Lúc Hoắc Miên quay lại phòng họp, cô vẫn cảm thấy cả người mình đang lơ lửng trên không.
Giống như mấy chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác vậy, thật ra cô không hy vọng nhiều lắm với Nghê Dương, dù sao thì tình bạn của hai người cũng không quá thân thiết.
Nhưng nói thật là bên Hoắc Tư Khiêm, cô đã đoán trước được kết quả rồi, chỉ cần cô gọi điện thì chắc chắn anh ta sẽ giúp cô.
Hôm nay Hoắc Miên ăn mặc rất bình thường, vì buổi sáng định đi làm nên chỉ mặc một chiếc váy bút chì màu đen và áo sơ mi hồng nhạt, bên ngoài là một áo khoác màu trắng.
Lúc cô quay lại, Tiểu Dương lập tức đứng dậy: "Bà chủ, chỉ còn chưa tới một tiếng nữa thôi."
"Ừ." Hoắc Miên gật đầu.
Sau đó, cô bình tĩnh cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp mở ra uống một ngụm.
"Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"