"Như vậy không hay lắm đâu, tôi chỉ là vợ của anh ấy mà thôi... Chuyện của công ty nên tìm chồng tôi mới phải chứ?"
"Nhưng mà tôi không gọi điện được cho Tổng giám đốc Tần, có lẽ là điện thoại hết pin nên sập nguồn rồi." Tiểu Dương khóc không ra nước mắt.
"Vậy... Chủ tịch đâu?" Hoắc Miên lo lắng không yên hỏi.
"Tôi vừa gọi điện thoại rồi, Chủ tịch không có ở nhà, nghe nói là ra ngoài chơi golf, không cầm điện thoại theo, bà Chủ tịch bảo chúng tôi tìm cô."
"Bà ấy bảo anh tìm tôi?" Hoắc Miên thản nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy."
"Được rồi, vậy các anh chờ một lát, tôi sẽ tới ngay bây giờ."
Hoắc Miên nghe xong điện thoại, lập tức thu dọn đồ đạc, vội vàng xuống tầng.
"Cô chủ, cô không ăn sáng ạ?" Chú Lê quản gia hỏi.
"Tôi không ăn. Chú Lê, ngại quá, tôi có việc gấp phải đến công ty. Vất vả cho mọi người rồi, đừng lãng phí thức ăn, mọi người cùng ăn đi."
"Được, vậy để tôi đi sắp xếp."