Câu nói này của Hoắc Miên khiến cho tâm trạng căng thẳng, bị áp lực đè nặng của Tần Sở thoáng cái đã nhẹ đi rất nhiều.
"Ngoan, anh sẽ về sớm thôi."
"Vâng, anh cũng phải cẩn thận đấy."
"Ừ."
Mặc dù thời gian đang rất gấp, nhưng ngày nào Tần Sở vẫn tranh thủ gọi điện về cho Hoắc Miên.
Hoắc Miên nhớ rõ trước kia cô từng đọc được một câu trên mạng, nói rằng nếu như trong lòng một người có bạn, thì dù có gió mưa hay có bận rộn đến mấy, người ta đều sẽ liên lạc với bạn, còn nếu như trong lòng một người không có bạn, thì họ sẽ kiếm đủ các loại cớ vờ như bận rộn, sau đó không tìm đến bạn nữa.
Mặc dù Tần Sở vẫn luôn miệng nói rất tốt rất thuận lợi, nhưng Hoắc Miên không ngốc, với loại tình huống đó, không bận rộn sứt đầu mẻ trán là tốt lắm rồi, sao lại thuận lợi được chứ.