"Cô yên tâm, tôi không cố tình điều tra đâu, chỉ là vô tình thì biết được thôi, tóm lại… tôi rất có hứng thú với cô."
"Vậy thì sao?"
"Vậy nên… cô phải làm bạn với tôi." Tưởng Tiểu Vi trả lời rất khí phách.
"Nói như kiểu tôi không còn lựa chọn nào khác ấy. Thế này có được xem là uy hiếp không?" Hoắc Miên mỉm cười.
"Tất nhiên là uy hiếp rồi, cô phải làm bạn với tôi."
"Vì sao?"
"Vì tôi thích làm bạn với những người thông minh như tôi."
"Cô Tưởng không hề khiêm tốn gì cả."
"Tại sao phải khiêm tốn, thông minh thì nói là thông minh, đây chính là sự thật."
"À… thôi được rồi."
"Vậy nên cô đồng ý chứ?" Tưởng Tiểu Vi nhìn Hoắc Miên với ánh mắt đầy chờ mong.
"Ừ." Hoắc Miên gật đầu.
Sau đó, Hoắc Miên thấy Tưởng Tiểu Vi lấy thứ gì đó từ trong túi xách ra, đặt trên bàn cô.
"Tặng cô. Đây là quà gặp mặt dành cho người bạn đầu tiên của tôi trong suốt hai mươi lăm năm qua."