"Cô tìm tôi?" Hoắc Miên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tưởng Tiểu Vi.
Cô nhớ rõ là mấy ngày gần đây cô không hề có hẹn với Tưởng Tiểu Vi, vì sau khi thôi miên thất bại thì cô đã đổi cách chữa trị khác cho Nghê Dương.
"Ừ." Tưởng Tiểu Vi gật đầu.
Hôm nay, Tưởng Tiểu Vi mặc một chiếc váy dài màu đỏ, bên ngoài là áo khoác trắng, trông rất tao nhã, rất thục nữ.
Nghe nói Tưởng Tiểu Vi lớn hơn Hoắc Miên một tuổi, vẫn còn đang độc thân.
Trước kia Cao Nhiên từng buôn chuyện với cô trên Wechat, nói là ở Cục cảnh sát thành phố có rất nhiều người theo đuổi Tưởng Tiểu Vi.
Nhưng chưa có ai thành công cả, cô bé này nhìn qua thì có vẻ dễ làm quen, nhưng thật ra lại rất khó để chơi cùng.
Cô ấy không có người bạn nào, phần lớn thời gian đều dành cho công việc, toàn tâm toàn ý nghiên cứu tâm lý học, có thể nói là một người cuồng công việc.
"Cô muốn uống gì?" Hoắc Miên tiện tay đặt tư liệu lên bàn.
"Có trà không?" Tưởng Tiểu Vi cười nói.