"Vốn dĩ cuối tuần này anh đã đồng ý với em về biệt thự ở Nam Sơn, đợt gần đây em đã rất mệt mỏi rồi nên định sẽ cùng nhau trải qua một cuối tuần thật thoải mái, nhưng bây giờ…" Nói đến đây, Tần Sở ngập ngừng mất một lát.
Hóa ra là do chuyện này… Hoắc Miên thở phào một hơi.
"Đừng dở hơi như vậy, chuyện của công ty quan trọng, xảy ra chuyện lớn như vậy thì chắc chắn phải đi xử lý thật cẩn thận rồi. Anh còn rất nhiều cơ hội để bầu bạn với em, đợi đến khi nào anh xử lý xong mọi việc cũng không muộn." Hoắc Miên an ủi.
"Ừ, đợi khi nào bận rộn xong thì chúng ta ra nước ngoài chơi, anh còn chưa dẫn em đi hưởng tuần trăng mật đàng hoàng mà."
Tần Sở hơi áy náy nói...
"Ai nói vậy? Chẳng phải lần trước anh dẫn em đến núi Vân Đỉnh rồi còn gì?" Hoắc Miên khẽ cười.
"Lần đi núi Vân Đỉnh kia không tính. Bao giờ anh giải quyết xong mấy chuyện này chúng ta sẽ đi Maldives."
"Được rồi, em chờ anh."