"Ờ thì... Khụ khụ... Đúng là em lấy đi mười hai chai, nhưng em không uống nhiều như thế." Hoắc Miên lập tức giải thích.
"Được, vậy chúng ta tạm không nói chuyện này, nói cho anh biết, em có bị thương không?"
"Không."
"Thật sao?" Rõ ràng là Tần Sở không tin.
"Thật, em dùng gạt tàn đánh vỡ đầu tên súc sinh kia, em không sao cả." Hoắc Miên thề thốt.
Tần Sở không nói lời nào, cầm tay phải của Hoắc Miên lên: "Vậy sao lại có vết máu này?"
Thì ra lúc cầm gạt tàn thuốc lá bằng kính đánh vỡ đầu tên đểu giả kia, thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của Hoắc Miên.
Chính cô cũng không để ý vết thương nhỏ như vậy, không biết sao Tần Sở lại phát hiện ra.
Cô nhớ kĩ rằng mình vẫn luôn nắm tay thành nắm đấm…
"Chồng ơi, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi." Hoắc Miên cúi đầu chột dạ, nói xong thì len lén liếc sang phía Tần Sở, sau đó cô phát hiện ra gương mặt của Tần Sở lại lạnh thêm...