"Tôi thấy cậu sẽ không làm như vậy thật đâu." Hoắc Miên trả lời nghiêm túc.
"Vì sao?"
"Vì... tôi thấy được bản chất lương thiện của cậu, cậu chỉ mạnh miệng như vậy mà thôi."
"Ha... Không ngờ ngay cả mẹ ruột còn không hiểu rõ em, mà chị lại nhìn thấu được. Đúng là em chỉ dọa bà ta thôi, em không nghĩ sẽ làm như thế thật. Dù bà ta có tiết lộ, cũng lắm thì hình tượng của em bị hủy hoại thôi. Bây giờ em đã có đủ tiền, có thể cầm tiền tới bất kỳ nơi nào mà em muốn, chỉ là chưa báo đáp được ân tình của chị Anh Tử thôi. Em đã đồng ý với chị ấy, sẽ làm thần tượng mười năm." Nghê Dương thản nhiên nói.
"Trong lòng cậu luôn có áp lực cũng là vì bà ta sao?" Hoắc Miên đau lòng hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy tôi thấy cậu có thể buông bỏ rồi, bà ta đã bị báo ứng vì chuyện vứt bỏ năm đó, mà cậu... cũng đã có thành tựu huy hoàng. Tất cả đều đã qua rồi, cậu còn băn khoăn gì nữa."