"Đúng vậy, hôm nay chúng ta không nói về bệnh của anh, uống rượu thôi."
"Vì sao?" Nghê Dương đề phòng nhìn Hoắc Miên.
"Vì một chén tiêu sầu... À, anh yên tâm, tôi sẽ không nhân dịp anh say để chụp ảnh gì đó đâu, tôi không phải người không có đạo đức nghề nghiệp."
"Tôi biết." Nghê Dương lặng lẽ nói.
"Vậy uống hay không? Tôi tôn trọng ý nghĩ của anh, nếu anh tin tưởng tôi, vậy thì ngồi xuống, uống thật thoải mái. Nếu anh lo lắng gì, tôi cũng có thể hiểu được. Dù sao anh cũng là người của công chúng, nếu chị Anh Tử - quản lý của anh biết được, có lẽ sẽ mắng chết tôi mất." Hoắc Miên cười xòa, biết rõ bị mắng, bị trách, nhưng vẫn muốn thử làm liều một lần.
Im lặng khoảng năm giây...
Nghê Dương từ từ ngẩng đầu, để lộ đôi mắt trong veo kia.
"Vậy... uống đi."
Đúng là trong khoảng thời gian này anh ta rất bức bối, chị Anh Tử quản anh ta quá chặt, vốn không để anh ta uống rượu vì sợ sẽ mất kiểm soát, ảnh hưởng đến hình ảnh thần tượng.