"Em không nói cho anh biết em làm sao anh sẽ không buông ra đâu." Hoắc Tư Khiêm chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Bệnh đau dạ dày của tôi tái phát thôi."
Cuối cùng vẫn không lay chuyển được Hoắc Tư Khiêm, nên Hoắc Miên phải đầu hàng, cúi đầu nói...
"Bệnh dạ dày của em tái phát?" Hoắc Tư Khiêm nhíu mày.
Anh ta không đợi Hoắc Miên nói chuyện, mà kéo thẳng cô tới hiệu thuốc, thậm chí còn thuộc đường hơn cả Hoắc Miên.
"Một lọ Omeprazole viên nang." Đứng trước cửa sổ của hiệu thuốc, Hoắc Tư Khiêm vội nói.
Cô gái bán thuốc vừa nãy ngủ gật nên động tác chậm chạp, mơ mơ màng màng đứng dậy.
"Nhanh lên." Hoắc Tư Khiêm đột nhiên cao giọng, khiến dược sĩ lấy thuốc giật cả mình.
Cô ta không dám chậm trễ mà lập tức đưa thuốc cho Hoắc Tư Khiêm...
Hoắc Tư Khiêm lấy ra tờ một trăm tệ rồi ném tới cửa sổ, sau đó kéo Hoắc Miên rời đi.
Trên khu nghỉ ngơi lầu hai, Hoắc Tư Khiêm lấy một cốc nước ấm đưa cho Hoắc Miên.
"Mau uống thuốc đi."