Quấn quýt bên nhau một lúc lâu, Tần Sở mới buông Hoắc Miên ra...
Hoắc Miên thấy hai người như vừa rồi thật quá bạo gan. Lỡ có người đi vào nhìn thấy cảnh này thì cô xấu hổ chết mất. Mấy chuyện như thế này chẳng phải nên về nhà làm sao?
Tần Sở nhìn khuôn mặt đỏ lên vì thẹn thùng của Hoắc Miên, khóe miệng lại cong lên...
"Vợ này, em cứ làm việc đi nhé, anh đi trước đây."
"Anh về sớm thế...?" Hoắc Miên hơi bịn rịn.
"Em còn đang làm việc, anh không thể ở đây quấy rầy em mãi được." Tần Sở nói rồi mỉm cười đứng dậy.
Hoắc Miên yên lặng đi sau lưng anh, bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn được anh nắm trong tay.
Tần Sở không nói và cũng không hỏi Hoắc Miên về những bức ảnh chụp trộm kia, vì anh tin vợ mình một trăm phần trăm.
Kẻ chụp những bức ảnh đó chắc chắn có mưu đồ bất chính, muốn phá hoại tình cảm của bọn họ.
Anh nghĩ tới một vài người, đầu tiên là mẹ anh tự biên tự diễn một màn kịch, tự tìm người chụp ảnh.