"Ơ... Em bị ảo giác ư? Sao Tần đại nhân nhà em lại đến đây?" Hoắc Miên cười nói.
"Vì Tần đại nhân nhà em rất nhớ em."
Tần Sở nở nụ cười dịu dàng…
Nếu giờ phút này có may mắn được đối mặt với anh, thì chắc chắn bạn sẽ tan chảy vì biểu cảm dịu dàng đó.
Hoắc Miên không nói gì mà chỉ nhào tới, dùng hai tay ôm cổ Tần Sở...
Cũng may đây là văn phòng cá nhân, không ai thấy được hình ảnh nũng nịu bám người của một y tá trưởng luôn luôn rất bình tĩnh lý trí.
"Anh vừa tan làm à?" Hoắc Miên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười hỏi.
"Ừ."
"Vẫn chưa ăn cơm à?"
"Chưa."
"Ồ... Làm sao bây giờ, em ăn mất rồi, biết anh đến thì em đã không ăn."
"Không sao, anh cũng không đói."
"Không được, chờ em tìm cho anh chút đồ ăn."
Hoắc Miên kéo tay Tần Sở, để anh ngồi lên ghế, sau đó mở ngăn tủ nhỏ dưới bàn làm việc việc ra, lục tung lên rồi lấy ra khá nhiều đồ ăn vặt...