"Mẹ... Con rất tỉnh táo. Mẹ đã thừa nhận rằng không coi con là kẻ ngu, thì hãy tin tưởng năng lực phán đoán của con, được chứ?"
"A Sở... Mẹ nói con nghe này..." Ai ngờ bà Tần còn chưa kịp nói gì đã bị con trai ngắt lời.
"Tiểu Dương, đưa mẹ tôi ra ngoài, bà ấy mệt rồi." Tần Sở lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng, thưa sếp."
"Phu nhân Chủ tịch, mời bà đi bên này, sếp cần phải ký các giấy tờ quan trọng." Tiểu Dương cẩn thận quan sát cuộc chiến giữa hai mẹ con nhà này, không dám đắc tội với ai.
Cuối cùng bà Tần không còn cách nào khác là nghiến răng kèn kẹt rồi quay người ra ngoài...
Sau đó, Tần Sở tiếp tục vùi đầu vào công việc bề bộn...
Lúc sắp tan làm, anh tắt máy tính, nhìn Tiểu Dương hỏi: "Nếu mẹ và vợ của cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?"
"Ách... Sếp, đừng làm khó tôi."
"Trả lời mau." Tần Sở thúc giục.
"Đương nhiên là cứu mẹ tôi." Tiểu Dương trả lời đầy tự tin.