Nghê Dương nghiêng đầu nhìn Hoắc Miên, biểu cảm lại không có chút thay đổi...
"Là cô à..." Rõ ràng là anh ta nhớ cô.
"Theo lời mời của trưởng khoa Lý, tôi sẽ tham gia vào việc điều trị cho anh. Mong anh có thể phối hợp với tôi trong khoảng thời gian này, để chúng tôi hoàn thiện kế hoạch điều trị và giúp bệnh tình của anh thuyên giảm."
"Thật ra tôi không bị bệnh, tôi chỉ không thích nói chuyện thôi."
Hoắc Miên mỉm cười: "Tôi biết, thật ra nếu tâm trạng không tốt quá lâu thì cũng là một loại bệnh. Tôi sẽ không đối xử với anh như bệnh nhân, anh cũng không phải coi mình là bệnh nhân, chúng ta tâm sự như bạn bè là được."
Nghê Dương thấy Hoắc Miên nói vậy thì cũng dần buông lỏng cảnh giác, anh ta đi tới và ngồi đối diện Hoắc Miên.
"Chị Anh Tử nói có thể cô sẽ tiết lộ tên tuổi của tôi với giới truyền thông, tôi nói cô sẽ không làm thế."