"Con mắt nào của cậu thấy tớ đối xử tốt với anh ta vậy? Thật sự là…" Chu Linh Linh vẫn cứ có thái độ đánh chết cũng không thừa nhận.
"Linh Linh…"
"Làm sao vậy?"
"Phải nói như thế nào đây nhỉ, đùa thì đùa, nhưng tớ là bạn tốt nhất của cậu, tớ có một câu muốn khuyên cậu." Hoắc Miên nói rất nghiêm túc.
"Cậu nói đi." Chu Linh Linh trả lời ngay.
Hoắc Miên nói: "Trong cuộc đời của mỗi con người, không phải ai cũng có thể gặp được người mình thích, đồng thời người đó cũng thích mình. Nếu cậu gặp phải một người như vậy, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, cậu trở nên do do dự dự, cuối cùng bỏ lỡ, thì sẽ đáng tiếc lắm. Còn nếu cậu thản nhiên chấp nhận tình cảm này, dù sau này có không ở bên nhau, thì cậu cũng sẽ không hối hận. Bởi vì một ngày nào đó cậu già rồi, cậu sẽ không hối hận vì từng đã yêu ai đó, mà cậu sẽ hối hận vì tại sao không cùng ai đó ở bên nhau."