"Này, anh làm gì thế?"
"Dù sao thì em cũng sẽ không cho tôi, còn không bằng tôi cướp trước." Tô Ngự vừa nhai nuốt sushi vừa nói, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của cậu ấm nhà giàu.
"Tô Ngự... hôm qua anh vẽ râu mèo lên mặt tôi à?"
"Khụ khụ… không phải đâu."
"Không thể nào." Hiển nhiên là Hoắc Miên không tin.
"Rõ ràng là tôi vẽ râu hổ lên mặt em, em không thấy trên trán em có chữ vương à?" Tô Ngự ngụy biện.
Hoắc Miên: "…"
Lúc đầu cô còn tưởng rằng Tô Ngự muốn phủ nhận chuyện vẽ lên mặt cô. Xem ra là cô nghĩ quá nhiều rồi, người ta chỉ sửa lại là vẽ hổ, chứ không phải vẽ mèo.
"Tô Ngự... anh rảnh lắm à, gần đây Tinh Hoàng không có việc gì sao?" Hoắc Miên tức giận hỏi.
"Có chứ, có điều tôi không quản những chuyện đó, tôi chỉ quản một Phó Tổng giám đốc, anh ta thay tôi quản tất cả, cái này gọi là hiệu suất cao."
"Phì… tôi thấy anh không làm việc nghiêm túc thì có."