"Chuyện này… Rốt cuộc chuyện này là sao?" Hoắc Miên bối rối, cô mới ngủ một giấc mà thôi, sao lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này?
"Y tá trưởng, xin lỗi… em không dám nói, em sợ…"
Nhìn dáng vẻ ấp úng của y tá, Hoắc Miên nghĩ bằng đầu gối cũng biết ai làm.
"Tô Ngự... anh chờ đấy cho tôi!"
Dứt lời, Hoắc Miên vọt vào toilet, vội vã rửa mặt.
Lúc cô đi ra, trời cũng đã sáng rồi.
Cô đang nghĩ sáng nay đi đâu ăn sáng với Tần Sở thì không ngờ gặp một vị khách không mời mà đến.
Một chiếc Porsche 918 màu đen đỗ ở cửa bệnh viện.
Là Hoắc Tư Dật đã lâu không gặp. Anh ta tới bệnh viện, lại còn tới vào lúc bốn giờ sáng.
Anh ta mặc áo vest màu đen, mái tóc ngắn, làn da đen hơn rất nhiều.
Xem ra, một lệnh chuyển ra nước ngoài của Hoắc Tư Khiêm đã khiến cho anh ta chịu không ít khổ sở ở Philippines.
"Hoắc Miên." Hoắc Tư Dật lạnh giọng gọi.