"Sao anh lại tới đây?" Thấy Tô Ngự, Hoắc Miên không hề bất ngờ, bởi vì khi Đường Xuyên nằm viện, cô đã cảm thấy Tô Ngự nhất định sẽ tới.
"Bạn thân tôi nằm viện ở khoa của em."
"Tôi biết, là Đường Xuyên phải không?" Hoắc Miên uống một ngụm trà sữa.
"Ừ, là cậu ấy."
"Tình huống của anh ta không cần thiết phải nằm viện. Anh ta tới đây nghỉ dưỡng là ý của anh à?" Hoắc Miên hỏi thẳng.
"Tôi nói không phải là ý của tôi thì em có tin không?" Tô Ngự nhìn Hoắc Miên một cách nghiêm túc.
Thật ra, chuyện lần này không phải là ý của Tô Ngự. Với tính tình của anh, nếu muốn gặp Hoắc Miên, thì anh sẽ tự làm mình trật khớp chân.
Sở dĩ hôm nay Đường Xuyên tới đây là do lúc chơi bóng cùng Ngụy Liêu, Đường Xuyên không cẩn thận bị thương, muốn tìm một bác sĩ trung y xoa bóp.
Kết quả, Ngụy Liêu bỗng nảy ra một suy nghĩ, nói là đã lỡ rồi thì cứ liều luôn, đi tới khu điều dưỡng phía Nam nằm viện, tạo cơ hội cho Tô Ngự gặp Hoắc Miên.