"Tôi thấy tinh thần của anh còn tốt hơn cả người bình thường nữa, chẳng có vẻ gì là đang bị đau chân cả." Hoắc Miên ôm bệnh án đi tới nhìn Đường Xuyên.
"Tinh thần không liên quan gì chân cả. Tôi là người sống theo chủ nghĩa lạc quan, dù có bị gãy chân, thì cần ăn vẫn cứ phải ăn, cần uống thì vẫn cứ phải uống."
Hoắc Miên không thèm để ý đến người đàn ông ba hoa này, chỉ cúi đầu xem bệnh án của anh ta.
Chơi bóng rổ bị trật khớp chân. Thật ra, đây là một việc rất nhỏ, đi tìm bác sĩ trung y xoa bóp, nghỉ dưỡng một thời gian là được rồi, cần gì chạy đến tận khu điều dưỡng phía Nam, thế này thì có khác gì đến đốt tiền không.
Hoắc Miên khép bệnh án lại, cô đeo kính gọng đen, nhìn về phía Đường Xuyên: "Tôi đã xem bệnh án của anh rồi, hoàn toàn không cần tới khu điều dưỡng phía Nam, chỉ cần ở nhà nghỉ dưỡng là được. Anh có chắc mình phải tới đây để chiếm lấy cái giường sao?"