Hoắc Miên gõ cửa, đi vào phòng.
Phó viện trưởng Quách đang nhàn nhã uống nước trà. Khác với viện trưởng Ngô, ông ta là một người dẻo mỏ, là con cáo già rất nhiều mưu mô.
Hoắc Miên không thích con người của ông ta, nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao thì ông ta cũng là nhân viên lâu năm, lại còn là lãnh đạo cấp cao. Cho nên có nhiều khi, cô không thể không ứng phó vài câu.
"Tiểu Hoắc, cô đến rồi."
"Phó viện trưởng Quách, ông tìm tôi?"
"Lại đây ngồi trước đi."
Thấy ông ta khách sáo như vậy, Hoắc Miên hơi không yên lòng.
Hoắc Miên bình tĩnh ngồi lên ghế, phó viện trưởng Quách đặt cốc trà xuống, từ từ nói: "Tiểu Hoắc, cô tới khu điều dưỡng phía Nam làm việc cũng lâu rồi, biểu hiện trong công việc vô cùng nổi bật ưu tú. Tôi là lãnh đạo, tôi rất tán thưởng thái độ làm việc và tinh thần chuyên nghiệp của cô, nhưng mà…"
Hoắc Miên đang nghĩ ông ta còn có ý khác, ông ta sẽ không bỗng dưng khen ngợi cô.