"Làm cái đầu anh ấy… em mệt muốn chết rồi, em ngủ đây."
Nói xong, Hoắc Miên không thèm cởi đồ, vùi vào lòng Tần Sở, nhắm hai mắt lại...
"Vậy cũng được, nơi này nhỏ quá, có vài tư thế không làm được." Tần Sở cười nói.
Hoắc Miên mở mắt ra, giơ nắm tay lên đấm Tần Sở.
"Tần đại nhân, anh đen tối quá rồi, ngoan ngoãn ngủ cho em."
"Vợ, lúc nãy…" Thật ra Tần Sở muốn hỏi lúc nãy Hoắc Miên đi lâu như vậy có hỏi được tin tức gì hay không, nhưng lại thấy cô đột nhiên mở mắt nhìn anh.
Tần Sở ngầm hiểu, lập tức đổi giọng hỏi: "Lúc nãy em xuống lầu nói chuyện phiếm lâu quá, làm cho anh nhớ em."
"Được rồi, được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường gấp nữa."
Sau đó, hai người không thay đồ, cứ mặc nguyên áo ngủ một đêm.
Thật ra Hoắc Miên ngủ không ngon, cô luôn cảm thấy ngủ không yên ổn, dường như có một đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Sau đó, vì quá buồn ngủ, cô mới mơ màng thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.