"Buông tay? Không thể nào!" Tô Ngự chợt uống một hớp lớn rượu.
"Cậu cần gì phải… ha ha."
"Nếu Tô Ngự tôi đã quyết tâm làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không có chuyện bỏ dở giữa chừng. Tôi sẽ không dùng thủ đoạn mờ ám, tôi sẽ chỉ dùng những cách quang minh chính đại để cướp Hoắc Miên về. Cô ấy không thích tôi, không sao cả, tôi có thể đợi, đợi cô ấy ly hôn, đợi cô ấy và Tần Sở xa nhau, đợi cô ấy từ từ thích tôi. Tôi có rất nhiều thời gian, thật sự không sao cả…" Dứt lời, Tô Ngự lại nốc thêm rượu.
Hoắc Tư Khiêm có thể nhìn ra được, tâm trạng của Tô Ngự không tốt.
"Em gái Tiểu Miên của tôi là một ác ma... Em ấy không có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành, không có thân phận và thế lực mạnh mẽ, vậy mà lại có thể khiến cho những người đến gần em ấy luôn luôn bị thu hút, không thể tự chủ được." Hoắc Tư Khiêm cảm thán.
"Dù là ác ma thì tôi cũng xác định cưới. Cuộc đời này của tôi, tôi thề phải cưới được Hoắc Miên."