"Không phải là tớ." Hoắc Miên lập tức phủ nhận.
"Không tin…"
"Cậu không tin thì tớ cũng chịu." Hoắc Miên quyết định có chết cũng không nói ra, vì Chu Linh Linh rất lắm mồm, nếu cô không cẩn thận để lỡ miệng có khi lại dẫn đến hiểu lầm không nên có.
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía trước.
Ra khỏi bàn của Tô Ngự, Hoắc Miên tiếp tục đi chiến đấu. Chỉ một lát sau, cô đã thắng rất nhiều. Có điều, cô biết rõ là dù cô có thắng nhiều đến mấy, thì cô cũng sẽ không trở thành người thắng cuối cùng, bởi vì cuối cùng chỉ còn hai người đấu với nhau.
Khi trận đấu trở nên kịch liệt, Hoắc Miên lại gặp Tô Ngự.
Cô không muốn ngồi cùng bàn với Tần Sở, cũng chỉ có thể đấu với Tô Ngự mà thôi.
Lúc này, Ngụy Liêu đã bị loại, ngồi bên cạnh Tô Ngự là một ông chú khá lớn tuổi, nhìn có vẻ chững chạc.
"Ngồi đi, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tô Ngự mỉm cười, tâm trạng không tệ lắm.
Hoắc Miên ngồi xuống.