"Sao anh lại đột nhiên hỏi vậy?" Hoắc Miên cảm thấy câu hỏi của Tần Sở hơi kỳ lạ.
"Không có gì, anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
"Tất nhiên là sẽ không thất vọng rồi, vì anh sẽ không thua Tô Ngự, đúng không?"
"Em tin tưởng anh đến vậy à?" Tần Sở cười nói.
"Tất nhiên, vì anh là chồng của Hoắc Miên mà, cho nên anh phải vô địch thiên hạ."
Tần Sở yêu chiều vuốt ve gương mặt của Hoắc Miên, dường như ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Chơi ở quán bar được một lát, Hoắc Miên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nên đề nghị đi về, mọi người đều đồng ý.
Đi được nửa đường, Chu Linh Linh bỗng hỏi: "Cô gái, cậu thích ngủ như vậy, có phải là cậu mang thai không?"
Nghe Chu Linh Linh hỏi, Tần Sở và Cao Nhiên đều giật mình nhìn sang Hoắc Miên.
"Khụ khụ… không phải, tớ vừa hết đèn đỏ được vài ngày đấy."
"Ồ…"
"Làm tôi sợ chết đi được, tôi còn tưởng lại mất thêm tiền mừng nữa chứ…" Cao Nhiên vỗ vỗ ngực.