"Đúng vậy, bài của cô bé này cũng không nhỏ, có điều hơi thiếu may mắn thôi." Một người khác nói.
Hoắc Miên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn xuống mặt bàn.
Lượt chia bài thứ ba, đối phương được chia một lá A, mọi người xung quanh lập tức thán phục.
Ba lá bài lật trên bàn đều là A, đây đã là một tay bài lớn rồi.
Mà lượt này lá bài lật của Hoắc Miên là J. Nói cách khác, Hoắc Miên có bài K-K-J, đối phương có bài A-A-A.
Người đàn ông trẻ tuổi đối diện đắc ý cười ha hả, ném năm mươi nghìn chip vào: "Lượt này tố năm mươi nghìn, cô bé có dám theo không?"
Hoắc Miên có vẻ hơi băn khoăn, dường như là đang suy nghĩ.
"Em gái, đừng suy nghĩ nữa, dù cô có ba lá K thì bài của cô cũng không lớn bằng anh ta đâu, sẽ thua thê thảm đấy."
"Nhỡ hai lá bài tẩy của anh ta là hai lá 8 thì sao?" Hoắc Miên hỏi lại.
"Ha ha ha… Cô đang nói đùa à? Sao tôi có thể có hai lá 8 chứ." Người đàn ông cười phách lối.