"Cảm ơn lời mời của anh, nhưng mà tôi chưa muốn chơi ngay, các anh cứ chơi trước đi." Hoắc Miên cười khẽ, nhã nhặn từ chối lời mời của Ngụy Liêu.
Sau đó, cô từ từ đi dạo một vòng, phát hiện có rất nhiều người thiếu kiên nhẫn ngồi xuống.
Hoắc Miên cũng muốn thử vận may, vừa lúc thấy bên cạnh có một bàn bốn chỗ, đang có ba người, còn thiếu một người, liền ngồi vào.
Người ngồi đối diện cô là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, trang điểm rất đậm, dáng người mập mạp, búi tóc, ngậm một điếu thuốc, nhìn có vẻ không hiền lành gì.
Ngồi bên trái cô là một người đàn ông khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đeo kính, hơi gầy, vẻ ngoài bình thường.
Ngồi bên phải cô là một người đàn ông đầu trọc tai to mặt lớn ngoài bốn mươi, đeo đồng hồ Rolex, toàn thân tỏa ra hơi tiền.
"Ối chà, có thêm một cô gái trẻ tuổi nữa rồi, bắt đầu chia bài thôi." Người đàn ông đầu trọc cười thô bỉ.