Hôm nay Hoắc Miên mặc áo phông màu trắng, áo khoác màu đỏ, quần dài màu đen, không phải là cách ăn mặc quá trang trọng, nhưng lại rất năng động trẻ trung, nhìn không hề giống một cô gái hai mươi bốn tuổi, mà rất giống một sinh viên đại học.
"Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện gì vậy?" Hoắc Miên không muốn tiếp xúc quá nhiều với Hoắc Tư Khiêm, cho nên nói rất gọn gàng dứt khoát.
"Em đã về phe lão già kia rồi à?" Hoắc Tư Khiêm cười hỏi.
"Đúng rồi, anh cũng thấy còn gì?"
"Em đúng là mạnh mồm. Được rồi, không nói chuyện này nữa, em có thích con Koala hôm qua anh tặng không?"
"Rất thích, con gấu Koala hơn tám triệu, làm gì có ai không thích chứ?" Hoắc Miên cố ý vênh mặt lên nói.
Hoắc Tư Khiêm lập tức cười ra tiếng.
"Anh cười gì?"
"Anh cười em quá thẳng thắn."
"Tất nhiên rồi, tôi không thích quanh co lòng vòng như mấy người, tặng quà mà cũng phải giấu giếm, lắm chuyện thật đấy."