Cao Nhiên: "Wow, wow, wow…"
Chu Linh Linh: "Ha ha, hơn tám triệu? Tên Hoắc Tư Khiêm này bỏ ra hơi nhiều máu đấy!"
Hoắc Miên: "…"
"Không phải là máy nghe trộm thật à?" Hoắc Miên không yên tâm hỏi lại.
"Không phải… Xem ra đây chỉ là một món quà sinh nhật, là do anh nghĩ nhiều rồi." Nói xong, Tần Sở đưa vòng tay cho Hoắc Miên.
Hoắc Miên hơi xấu hổ, định cầm vòng tay ra đi ra ngoài: "Để em đi tìm anh ta trả lại."
"Anh ta đã tặng rồi thì em cứ nhận đi." Trái lại, Tần Sở thì rất bình thản.
"Anh không tức giận à?" Hoắc Miên hơi bất an nhìn Tần Sở.
"Tại sao anh phải tức giận chứ? Anh ta tặng cả Hoắc Thị cho em thì càng tốt." Tần Sở cười khẽ, anh quá rõ ý đồ của Hoắc Tư Khiêm đối với Hoắc Miên, nhưng anh lại không muốn nói quá nhiều, sợ cô cảm thấy có gánh nặng về mặt tâm lý. Vì vậy, anh mới ấn vai cô ngồi xuống, dỗ dành.