Tần Sở nhìn rõ tất cả… anh hơi thương hại cho cậu em vợ mình.
"Em nói rồi, Chí Tân và Hoàng Duyệt không hợp nhau, hai đứa cho rằng em không biết, nên vẫn còn giấu giếm, hai đứa nó làm như vậy khiến em rất khó chịu."
"Dù sao người trẻ tuổi cũng có cách làm của riêng mình, anh cảm thấy em không nên can thiệp quá nhiều."
"Em không can thiệp, em chỉ cho em ấy đề nghị, em ấy không nghe thì em cũng không có cách nào."
"Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng Tiểu Miên à, em phải biết rằng có một số người, em nhắc nhở cẩn thận cũng vô ích, chỉ có chính bản thân họ té ngã mới có thể thật sự trưởng thành." Tần Sở khuyên can.
"Nói thì nói như vậy, nhưng Chí Tân là em trai của em, chỉ cần nghĩ tới sau này em ấy phải chịu tổn thương gì đó, thì em sẽ khó tránh lo lắng."
"Em đấy mà… quan tâm sẽ bị loạn." Tần Sở nhéo mặt Hoắc Miên, trong mắt tràn đầy cưng chiều.