Đôi mắt Cảnh Chí Tân cũng ngấn lệ, suýt chút nữa là chảy ra ngoài.
Cậu không phải một người thích khóc, thế nhưng lời nói của chị lại khiến người ta cảm động một cách bất ngờ.
Tần Sở cũng bị Hoắc Miên làm cho cảm động. Anh biết thân thế của Hoắc Miên, biết Dương Mỹ Dung không phải là mẹ ruột của cô, vậy mà cô vẫn yêu thương bà.
Dù Hoắc Miên có biểu hiện ngầu như thế nào, lạnh nhạt ra làm sao, thì cô cũng là một người có máu có thịt.
Đặc biệt là từ tận đáy lòng, cô có sự lương thiện mà tất cả các cô bé đều có.
Cô biết ơn, biết công ơn nuôi dưỡng vô cùng lớn. Mặc dù cô và mẹ nuôi không có quan hệ máu mủ, nhưng tình cảm nuôi dưỡng là khó có thể đáp đền.
"Con bé này, học đâu ra những lời nói lung tung này, thật sự là… mẹ đi xem còn canh hay không, múc ra cho các con ăn thêm." Nói xong, Dương Mỹ Dung đứng dậy đi về phía phòng bếp.
"Chị xem chị đi, chị làm mẹ khóc rồi." Cảnh Chí Tân nghẹn ngào nói.