Dương Mỹ Dung nhìn thoáng qua đôi giày, cũng nói: "Con không biết mua đồ gì cả, ngay cả mẹ cũng không thích đôi giày này, nhìn già quá, giống như kiểu dáng mười năm trước."
"Ôi, mọi người không hiểu gì cả, bản thân mình không hiểu mốt còn chê mắt thẩm mĩ của con quê mùa. Con nói cho mọi người biết, đôi giày này do con đặt làm ở một cửa hàng tư nhân, kiểu dáng do con tự vẽ, chất liệu da do con tự chọn, tổng tiền vật liệu và tiền công là 900 tệ. Tuy nó không phải là hàng hiệu, nhưng nó là hàng thủ công 100%, mang vào sẽ rất thoải mái. Chị của con không cần giày cao gót sang trọng, nếu có tham gia hoạt động họp hành gì đó, thì sẽ có anh rể chuẩn bị trang phục. Bình thường chị hay chạy đi chạy lại ở bệnh viện, mang loại giày này mới là thoải mái nhất."
Nghe Cảnh Chí Tân nói xong, Hoắc Miên đột nhiên cảm thấy cũng có lý.
"Có điều, một đôi giày giá 900 tệ, Chí Tân, có phải em bị lừa rồi không?" Hoắc Miên đặt giày xuống đất, mang thử một chân, lại rất vừa vặn.