"Không nói cho anh biết." Hoắc Miên cười thần bí.
"Được rồi, em không nói anh không hỏi, dù sao thì cũng chắc chắn là có liên quan đến anh." Tần Sở vẫn rất kiêu ngạo.
Khiêu vũ xong, hai người ăn bữa khuya, hiếm khi Hoắc Miên uống nhiều rượu vang.
Tần Sở chuẩn bị ba chai rượu vang mà còn không đủ, cuối cùng phải gọi người lấy thêm một chai từ hầm rượu.
May mà nơi này là nhà mới, có hầm rượu riêng dưới đất, Hoắc Miên hoàn toàn uống thỏa thích.
Hơn nữa, Tần Sở đang vui, nên đồng ý cho Hoắc Miên uống rượu, kết quả...
Khi Hoắc Miên và Tần Sở uống xong chai rượu thứ tư, Hoắc Miên bỗng nhiên đứng lên đi về phía Tần Sở.
Sau đó, cô mập mờ ngồi trong ngực anh, vòng tay ôm cổ anh, ánh mắt khá mơ màng.
Nhạc công kéo đàn violon thấy vậy, lập tức đi ra ngoài, không gây ảnh hưởng đến thế giới hai người của vợ chồng người ta.
"Tiểu Miên, em uống say…" Tần Sở rất ít thấy Hoắc Miên quyến rũ như vậy, cho nên có hơi hồi hộp.