Sau cơn hoan ái, Hoắc Miên hơi thẹn thùng trốn trong chăn, không chịu chui ra. Còn Tần Sở thì ngồi tựa vào đầu giường, vừa ôm Hoắc Miên thật chặt, vừa hưởng thụ buổi tối tốt đẹp, như thể đang hồi tưởng lại dư vị mới vừa rồi.
"Chồng ơi, em nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?" Tần Sở cưng chiều vuốt mái tóc đen nhánh của Hoắc Miên.
"Nhà cũ của em bị buộc phá dỡ, công ty địa ốc chỉ bồi thường có một nghìn năm trăm tệ một mét vuông, lại còn thuê đám lưu manh phun sơn đỏ lên tường nữa."
"Tạm thời chưa nghe được có chính sách gì mới cả, đang yên đang lành mở rộng bên đó làm gì? Công ty nào làm? Hơn nữa, bồi thường một nghìn năm trăm là quá rẻ. Dù là khu bình dân thì ít nhất cũng phải bồi thường ba nghìn mới công bằng." Tần Sở không thấy bất ngờ, rất bình tĩnh phân tích chuyện này.
"Là Hoắc Thị."
"Hoắc Thị? Xem ra là ông ta có ý buộc em phải ra mặt." Tần Sở lập tức đoán được là ý của Hoắc Chính Hải.