Quả nhiên, Ngụy Liêu từ từ nói: "Theo tôi thấy thì đừng làm quá lộ liễu, cứ dùng xe dã ngoại của anh chở cô ấy lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm, dùng bữa dưới ánh nến, uống chút rượu vang, sau đó bỏ chút thuốc mê, chơi trò rung xe là được rồi."
"Chỉ cần gạo nấu thành cơm thì không sợ sau này cô ấy không theo tôi phải không?" Tô Ngự hỏi.
"Chính xác." Ngụy Liêu gật đầu.
"Cậu cút đi! Biết ngay là con hàng như cậu không có ý kiến gì hay ho mà, còn không bằng tự tôi suy nghĩ." Nói xong, Tô Ngự đứng dậy định đi.
"Ơ, cậu mới đến mà đã đi à?" Đường Xuyên không nỡ, la lên.
"Các cậu uống rượu đi, để tôi yên lặng suy nghĩ lại."
"Mẹ nó, không phải cậu ấy định nghiêm túc thật đó chứ? Đã lâu không thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy rồi, ngay cả tiệc liên hoan hằng năm của Tinh Hoàng mà cậu ấy cũng không coi trọng. Cái cô Hoắc Miên này là thần tiên sao?" Đường Xuyên thán phục.